Thuốc bắc

Đã sang đến ngày thứ 3, mà chai thuốc trước mặt vẫn làm cho tim ta đập nhanh hơn, thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Việc ta làm từ sáng đến giờ là đấu tranh với bản thân giữa uống và trì hoãn. Ngay cả việc sáng nay vừa loay hoay nhổ được một sợi tóc bạc cũng không làm cho lòng quyết tâm đủ để chiến đấu chống chọi lại nỗi sợ … uống… thuốc… bắc…

Tuy nhiên ý thức được rằng tóc trên đầu giờ đã có thể đếm được từng sợi, chẳng còn cách nào khác … phải … uống… thôi…

Bố đã cất công đi lấy và đảm nhiệm việc sắc thuốc hàng ngày, khi biết được lo nghĩ của mình về việc uống thuốc sẽ tăng cân bố còn nói thêm tăng cân một chút mà khỏe cũng không sao, còn nếu chồng có vì thế mà chê thì … bỏ cũng được (ái chà, ghê đây).

Không biết cái sự vì cái đẹp này có thành công không nhưng cảm giác như ta cũng vượt được qua một thử thách của cuộc đời vậy :))

 

Leave a comment